Theo liệu pháp tâm lý REBT, chúng ta thường tự cầm tù mình bởi 4 niềm tin sai lầm, ngỡ là động lực nhưng thực chất là gông cùm:
1. Chiếc gông của sự Hoàn hảo: “Mình PHẢI thành công và PHẢI được mọi người yêu mến.”
Chúng ta sống nhưng lại thở bằng “khí oxy” là lời khen của người khác. Một ánh mắt phán xét, một lời chê bai cũng đủ làm ta bực bội và tự phủ nhận bản thân.
Hãy thức tỉnh: Bạn là con người, không phải bức tượng đúc khuôn. Giá trị của bạn nằm ở sự nỗ lực chân thành, không nằm ở cái gật đầu của đám đông. Đừng bắt bản thân phải đóng vai “người hùng” trong câu chuyện của tất cả mọi người – vai diễn đó cô đơn và kiệt sức lắm.
2. Chiếc gông của sự Đòi hỏi: “Tôi tốt với người, người PHẢI tốt lại với tôi.”
Đây là nguồn gốc của mọi sự vỡ mộng và oán hận. Chúng ta trao đi chân tình và mặc định đó là một món nợ mà người khác phải trả sòng phẳng. Khi họ vô tâm hay phản bội, ta gào lên đòi công bằng và tự dằn vặt: “Sao đời bạc bẽo?”.
Hãy thức tỉnh: Sự tử tế là món quà bạn chọn trao đi, không phải là món nợ bạn cho vay. Người biết trân trọng thì ta tri kỷ, người vô tâm thì ta mỉm cười lướt qua. Đừng để sự bình yên của mình phụ thuộc vào thái độ của người khác.
3. Chiếc gông của sự Kiểm soát: “Mọi việc PHẢI diễn ra đúng ý tôi.”
Ta nổi giận khi tắc đường, ta bất mãn khi nhân viên làm sai, ta đau khổ khi kế hoạch đổ vỡ. Ta muốn uốn nắn dòng chảy của cuộc đời theo ý mình, để rồi bầm dập vì những tảng đá ngầm vô thường.
Hãy thức tỉnh: Cuộc đời không có nghĩa vụ phải nuông chiều ai cả. Trưởng thành không phải là cầu mong trời yên biển lặng, mà là học cách vững tay chèo khi gió ngược. Thay vì hỏi “Tại sao chuyện này xảy ra?”, hãy hỏi “Mình học được gì từ cơn bão này?”.
4. Chiếc gông của sự Sợ hãi: “Nếu thất bại, đời tôi coi như CHẤM HẾT.”
Chúng ta thường bi kịch hóa những vấp ngã. Mất một hợp đồng, chia tay một mối tình, hay một lần phá sản… ta ngỡ đó là tận thế. Nỗi sợ hãi phóng đại mọi thứ, biến một vũng nước nhỏ thành vực thẳm không đáy.
Hãy thức tỉnh: Trừ cái chết ra, mọi vết thương đều có thể lành. Những gì hôm nay bạn cho là to tát, 5 năm sau nhìn lại chỉ là một kỷ niệm, thậm chí là một bài học đáng giá để kể lại bên tách trà.
Hạnh phúc thực sự không đến từ việc nắm bắt được tất cả, mà đến từ việc biết BUÔNG.
Buông cái tôi cầu toàn. Buông sự kỳ vọng vào người khác. Buông nỗi sợ hãi về ngày mai.
Hãy thay thế từ “PHẢI” đầy áp lực bằng từ “CHẤP NHẬN” đầy bao dung. Khi bạn biết “buông tha” cho chính mình, đó là lúc tâm hồn bạn thực sự được tự do.
Tháo 4 cái gông cùm này ra khỏi cổ thôi, bạn của tôi ơi!
— FB Nguyen Tuan Quang