Trong đêm Sicily lặng gió, bầu trời phía trên Etna bỗng rực sáng. Dòng dung nham vẽ nên một hình dáng lạ kỳ, tựa như phượng hoàng đang tung cánh giữa khoảng không thăm thẳm. Không phải một ảo thuật của máy ảnh, cũng không phải huyền thoại được thêu dệt, mà là khoảnh khắc thiên nhiên tự kể câu chuyện của mình bằng lửa và bóng tối.

Mount Etna đã phun trào suốt hàng thiên niên kỷ, là ngọn núi lửa hoạt động lâu đời nhất châu Âu. Từ thời Hy Lạp cổ đại, Etna đã bước vào thi ca và truyền thuyết, gắn với Hephaestus – vị thần rèn giũa kim loại và tạo tác. Người La Mã nhìn Etna như một thực thể sống, vừa nghiêm khắc vừa hào phóng, ban tặng đất đai màu mỡ sau mỗi chu kỳ biến động. Chính nhịp điệu ấy khiến vùng sườn núi trở thành nơi cư trú bền bỉ của con người, nơi vườn nho, vườn cam và làng mạc lớn lên cùng tro bụi.

Khoảnh khắc “phượng hoàng” xuất hiện là sự giao thoa giữa địa chất và ánh sáng. Dung nham nóng chảy trượt theo khe nứt, bốc lên thành cột lửa mảnh, tách nhánh như đôi cánh đang mở. Trong bóng đêm, ánh đỏ cam làm mờ ranh giới giữa đất và trời, để trí tưởng tượng của con người tìm thấy hình hài tái sinh. Phượng hoàng, trong nhiều nền văn hóa, là biểu trưng của sự trở lại sau thử thách; còn Etna, bằng ngôn ngữ của đá và lửa, nhắc rằng biến đổi là một phần của sự sống.

Nhiếp ảnh đã ghi lại giây phút ấy với độ chính xác đáng kinh ngạc, nhưng giá trị của bức hình nằm ở cảm xúc nó đánh thức. Đó là cảm giác đứng trước sức mạnh nguyên sơ, thấy mình nhỏ bé mà không hề lạc lõng; là nhận ra rằng cái đẹp đôi khi đến từ những chuyển động dữ dội, rồi tan đi, để lại đất đai mới và một vòng tuần hoàn khác bắt đầu.

Sicily vẫn thức dưới bầu trời ấy, bình thản và kiên cường. Etna tiếp tục thở, phượng hoàng tan vào đêm, và bình minh sau đó sẽ soi sáng những cánh đồng đen màu tro – nơi sự sống lại nảy mầm, chậm rãi, bền bỉ, như chính tinh thần của hòn đảo này.

— FB Pane e Vino