Có những người lặng lẽ chào nhau, lặng lẽ quay đi. Có những người hằn học nhìn nhau như kẻ thù. Và tất cả chỉ như những người đi chung một chuyến xe buýt, va đập vào nhau, ở thật gần nhau mà không thể hòa nhịp, xuống bến rồi hun hút những hướng đi, trở thành kẻ lạ xa.
Rồi một ngày người nghe vọng lại
Phía xa xôi những tiếng nói lòng mình
Cái cúi đầu lặng thinh
Một bàn tay rời dần bàn tay khác…
— Lương Đình Khoa.