Bố tôi vớ cái roi tre
Khi tôi bỏ học chạy về thăm ông
Nhà tôi người đứng người trông
Bà ngồi than thở, trời không ngớt mồm
Ông tôi ốm độ mười hôm
Rễ tre rễ mít đã chồm ra sân
Đàn gà vẫn đứng một chân
Con trên thành giếng, con gần đống rơm
Hoa nhài nở, chẳng còn thơm
Ấm trà nguội ngắt, bữa cơm vội vàng
Ông tôi mê tỉnh ngổn ngang
Cầm tay tôi lại đặt sang tay bà
Tôi nhìn ông muốn khóc oà
Nỗi đau … đâu cứ phải là roi tre
Chiều nay tôi bỏ học về
Bố tôi quăng cái roi tre lên trời
— FB Nguyễn Vĩnh Tiến