Người vá trời lấp bể
Kẻ đắp luỹ xây thành
Ta chỉ là chiếc lá
Việc của mình là xanh
— Thơ Nguyễn Sỹ Đại.
Đây là bốn câu mình vẫn nhớ mỗi khi quan sát những người xung quanh. Có những người quen/thân lên đỉnh cao, có người về vực sâu… mà dòng đời cứ chảy mãi không nguôi.