Lament - Lời than khóc

Lament là một trong những tuyệt phẩm của dòng nhạc doom, nó làm cho tôi cảm thấy da diết, muốn bứt phá thứ gì đó…

Một chiều mùa đông ảm đạm, tôi ngồi một mình trong bốn bức tường cô độc và lạnh lẽo. Chợt nhớ đến những ngày mưa da diết. Với tay bật từng phím nhạc. Thoạt tiên là cơn mưa nhẹ nhàng của Lake of tear trong Otherwheres, cơn mưa mang lại sức sống và sự đổi thay kì diệu cho vạn vật. Sau đó là đến cơn mưa tuyết của Lament – một cơn mưa lạnh lẽo đến rợn người. Những âm thanh buồn bã đó cứ xoáy sâu vào tâm hồn từ lúc nào chẳng hay! Chỉ còn lại một cảm giác cô đơn đến tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi giới hạn nhòa dần, tan chảy vào khuông nhạc như sự đồng điệu tri âm mà bao lâu tôi từng tìm kiếm.

Mở đầu ca khúc, tiếng guitar acoustic vang lên nhẹ nhàng sâu lắng như một bản tình ca buồn – kí ức gợi nhắc về những tháng ngày ngọt ngào đã qua. Nhưng chỉ ngay vài giây sau đó, bản nhạc được tiếp nối bằng những âm thanh lạnh lẽo ghê rợn – tiếng gầm gừ, uất nghẹn của bầy sói, tiếng than vãn từ nỗi buồn thẳm sâu trong lòng người.

Tiếng guitar cứ khắc khoải, nhức nhối, dẫn dụ con người vào tận cùng của cảm xúc, của nước mắt, của những tuyệt vọng và thống khổ sâu sắc. Để rồi con người ta dễ dàng nhận ra mình cô độc, lạnh lẽo biết bao khi đang trơ trọi một mình giữa mùa đông tuyết trắng phủ đầy, giữa bóng đêm đen cùng màn mưa giông đáng sợ.

Đã từng có lúc trong cuộc sống, tôi mắc sai lầm, đi trên một con đường dài mãi dài mãi, tưởng chừng chẳng tìm nổi một lối thoát bởi cảm thấy hiên tại còn u ám và tương lai lại vô vọng quá! Muốn tìm một âm thanh nào đó đủ làm dịu êm nỗi lòng, ấy vậy mà tiếng guitar này lại làm tôi đau thêm. Nỗi đau dai dẳng, nỗi buồn đỉnh điểm, tôi lại tự hỏi lòng kẻ nào đã viết lên bản nhạc này có cùng một tâm trạng giống như tôi hay chăng?

Dường như trong cái khung cảnh đấy, cả con người hay những bầy sói hoang kia đều rên lên những âm điệu thê lương, đều hẩm hiu, thèm khát sự sống, hơi ấm và hạnh phúc! Thế mà bức tranh chỉ có một màu đen tối của lạnh lẽo, màu trắng xóa của tang tóc, bi ai.

Ca khúc này khiến tôi liên tưởng đến Gloomy Sunday – cũng là một nỗi buồn thương ám ảnh, cũng là một sự tuyệt vọng và ảm đạm. Nhưng ở Lament có điều gì đó mạnh mẽ hơn, thôi thúc người ta đi đến tận cùng nỗi đau để tìm hiểu, khám phá, để cuối cùng cũng chỉ buông ra nhưng lời than vãn mà không từ bỏ sự sống.

Đặc biệt, xen lẫn vào nền nhạc là một giọng vocal, không rõ là giọng người hay tiếng loài vật, với đầy chất bi ai của nền nhạc doom rền rĩ, xót thương. Có lúc, tiếng hát như tiếng rên rỉ rồi gào thét, có lúc, lại có tiếng khóc nghẹn ngào đan xen trong tiếng guitar hay đến độ làm người ta phải lặng đi nhưng rồi lại rợn ngợp trong cảm giác lạc lõng.

Ít người hiểu được tiếng hát kia đích xác đang muốn nói điều gì, nhưng chỉ qua âm điệu, cách rền rĩ thét gào cũng đã đủ thể hiện xuất sắc nỗi thống khổ của một kiếp người.

Có thể nói Lament là một trong những tuyệt phẩm của dòng nhạc doom, nó làm cho tôi cảm thấy da diết, muốn bứt phá thứ gì đó nhưng lại chẳng thế làm nổi. Bởi quanh đây, cô quạnh, lạnh lẽo và tôi lại nhỏ bé quá! Ngoài kia, chẳng có tuyết trắng bao phủ, chẳng có mưa dông dai dẳng, chẳng có những tiếng thét gào của bầy thú hoang, nhưng căn phòng này lại có một tâm hồn đang tuyệt vọng đớn đau. Một mùa đông lạnh lẽo nữa lại đang ngập tràn!

— Hoàng Anh (tuanvietnam.net)