Vào một đêm nọ, bà Allison bước vào phòng và nhìn thấy con gái đang ngủ, cảm xúc trong bà bỗng trào dâng. Bà Allison liền bước vào bếp và viết ra tác phẩm “Someday” ngay trên bàn ăn.
Đây là một tác phẩm truyện tranh tuy đơn giản nhưng hàm chưa rất nhiều ý nghĩa, đồng thời cũng phảng phất đâu đó một nỗi buồn man mác của thời gian. Chúng ta hãy cùng đọc và cảm nhận…
Mẹ đã từng đếm và hôn lên mỗi đầu ngón tay bé bỏng của con.
Vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong đời con, mẹ đã nâng con lên cao và nhìn những bông tuyết tan ra trên làn da non nớt của con.
Bàn tay nhỏ bé của con bám chặt vào tay mẹ, khi cùng mẹ đi qua những con phố đông đúc.
Con đã từng là cục cưng của mẹ
Giờ thì con đã là cô con gái yêu của mẹ
Đôi lúc, nhìn con ngủ rất say, mẹ cũng ngồi nhìn con và mơ ước…
Cũng có lúc con sẽ hòa mình vào dòng nước trong suốt của thiên nhiên…
Và đi khám phá những cánh rừng…
Và tận mắt chứng kiến những điều kỳ thú của thế giới bên ngoài.
Rồi con cũng sẽ theo đuổi những khát vọng của riêng mình.
Có ngày, con sẽ phát hiện ra tự mình chơi xích đu còn cao hơn những gì mình tưởng tượng.
Có ngày, con có thể sẽ nhận được những tin xấu, và cảm giác như sự đau khổ bao quanh lấy mình.
Có ngày, con sẽ đứng hát trước gió, và hy vọng gió sẽ mang âm thanh của con đi thật xa.
Sẽ có ngày mẹ đứng bên bục cửa và vẫy tay tạm biệt con cho đến khi bóng con đi khuất.
Sẽ có ngày con nhìn lại ngôi nhà của chúng ta, trong ký ức của con nó thật lớn, nhưng giờ đây nó lại thật nhỏ bé trước mắt con.
Có một ngày, con cũng phát hiện ra, trên đôi vai nhỏ bé của mình cũng gánh vác một trách nhiệm nho nhỏ…
Rồi cũng sẽ đến ngày, mẹ nhìn thấy con ngồi bên mép giường và chải tóc cho con gái của con.
Sẽ có một ngày, trên tóc con cũng có lấp lánh những ánh bạc của thời gian…
Con yêu của mẹ, khi ngày đó đến… con sẽ chỉ có thể đến bên mẹ trong ký ức mà thôi.
— Allison, Thiên Minh giới thiệu.