Thạch Sanh giết được chằn tinh. Nhưng Sanh chỉ giết khi bị dồn đến đường cùng. Tức là, anh không giết nó thì nó giết anh.
Hỡi ôi, nếu anh siêu đến vậy, sao để dân làng thúc thủ mỗi năm phải cúng nó 1 mạng người? Bao nhiêu mạng người đã chết chỉ bởi anh thờ ơ với đồng loại? Nếu không có Lý Thông nhìn người như thần, đặt anh vào thế hiểm tử cầu sinh (đặt mình vào chỗ chết để mà sống) thì còn bao nhiêu người dân vô tội phải chết nữa?
Nên vụ chằn tinh, không khen Thạch Sanh được. Phải lên án mới đúng.
Và, với công trạng dùng người thần cơ diệu toán, Lý Thông được phong đô đốc chẳng có gì sai. Nên nhớ, tướng giỏi không chắc là người võ giỏi nhất. Nhưng phải là người có khả năng bao quát và dùng người tốt nhất để đảm bảo chiến thắng.
Nên, đô đốc Lý Thông là lựa chọn sáng suốt.
—
Lý Thông đậy nắp hang để Thạch Sanh tả xung hữu đột mà giết được đại bàng, cứu con Thủy Tề rồi nhận được 1 đống châu báu. Haha. Lại một lần nữa, đô đốc Lý Thông phải thúc vào đít kẻ lười biếng để hắn buộc phải đánh.
Kỹ hơn về vụ này, lúc công chúa bị cắp đi, Thạch Sanh ngồi gốc đa (rảnh mà, lao động del gì đâu) thấy con ác thú bay qua. Sanh bắn tên làm nó bị thương. Sanh biết chỗ nó trú nhưng keme bá tánh. Sanh thích tận hưởng cái sự nhàn hơn.
Chỉ khi đô đốc Thông chiêu dụ, kích bốc các kiểu, Sanh mới đi đánh. Nên nhớ, vụ này là giải cứu con tin, mà con tin ở đây là công chúa, nên với vai trò đô đốc aka tư lệnh ngành, haha, Lý Thông phải đặt việc cứu công chúa lên trên hết.
Ngài lại thành công. Con tin an toàn. Sanh nhờ được đặt vào đúng vị trí đã phát huy đúng năng lực mà đả bại ác thú, được vua Thủy Tề cho nhiều vàng bạc. Nhẽ Sanh biết điều, hắn nên share cho Lý Thông để báo ơn.
Tiếp theo là chuỗi dài hận thù của dân gian cưỡng tình đoạt lý để Thông phải chết. Mà hỡi ôi, chết bởi… sét đánh. haha.
Cô công chúa được Lý Thông- lead của cuộc giải cứu- xử lý gọn vấn đề cũng nên mang ơn Thông. Nhưng vốn trong khuê phòng, cô đọc tình huống rất dốt.
Thành ra, cô cho rằng Lý Thông không có công giải cứu. Hỡi ơi, thằng lead đâu phải là thằng trực tiếp cầm rìu bổ ác thú. Nó phải là thằng căn tính, set up cả một hệ thống và điều hành nó thông đồng, bén giọt chứ. Nên, bà chê cô đã không biết nhìn người.
Còn Sanh trở thành người hùng, haha, có thể kế vị tương lai (vì vụ cứu công chúa vua đã ra kèo kế vị cho Lý Thông nên Sanh sẽ được thôi).
Truyện kết thúc ở đó với lỗi oan thấu thiên thu cùng việc bị xóa sạch công trạng của Lý Thông.
—
Nhưng nếu kể tiếp, đảm bảo cái quốc gia mà một thằng võ biền như Thạch Sanh quản lý sẽ nát bét. Quản trị quốc gia phải giao vào tay những người đa mưu, túc kế, biết nhìn người và được việc như Lý Thông.
Lý Thông mới là con người của chính trị, của thời cuộc.
Còn Thạch Sanh (một kẻ luôn thờ ơ với sinh mạng đồng bào, cả đời lấy việc đốn củi, nằm chơi dưới gốc đa làm vui) mà quản trị thì đất nước ấy chỉ có thể lười biếng tới đói khổ rồi lại cố vẽ ra mấy ngài Thông để đổ lỗi, mà thôi.
— Sưu tầm.