Ảnh sưu tầm.

Có lẽ, đến một lúc, mọi người sẽ không còn sợ những đau đớn mà mình sẽ trải qua trong đời nữa. Mỗi mất mát đều đồng nghĩa với sự đền đáp, chỉ là bạn có đủ nhãn quan để nhìn thấy thứ mình được nhận hay không.

Mọi sự trên đời đều có cái giá. Ngay cả những thứ tưởng chừng như “trên trời rơi xuống” như tài năng, sự nhạy cảm, nghị lực đều có quá trình được tạo ra của chúng. Mà thường thì những cái giá ấy nếu không phải đau đớn, cũng là chua và chát.

Với tài năng là 10 nghìn giờ. Tôi thường hỏi mọi người đã có ai nhìn thấy ngón chân của diễn viên múa ballet chưa? Nếu chưa thì có thể google ngay. Thứ các bạn tưởng là đẹp phải đánh đổi bằng cả thể xác như thế. Mọi người thường hay muốn những thứ một người được hưởng ở đỉnh cao danh vọng chứ không quan tâm một người phải trải qua những ngày tháng luyện tập trong khổ sở thế nào để leo lên được vị trí ấy. Danh vọng cũng chỉ là một cái áo choàng lông thú mà thiên hạ khoác lên mình những người thành công. Đằng sau lớp áo ấy là những bàn chân bàn tay rớm máu cùng những vết sẹo vẫn chưa lành, chính xác là cái giá của danh vọng, thì phần lớn mọi người lại không dám trả.

Những người có nghị lực phi thường là người đã trải qua khó khăn không biết bao nhiêu lần vẫn từ chối cúi đầu. Còn những người nhạy cảm và tinh tế, có lẽ cũng đã mất đi quá nhiều để rồi biết cách trân trọng từ những điều nhỏ nhất. Cả ngàn người có thể nói họ coi trọng gia đình, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng những người cần gia đình nhất phải là những người không có đủ bố mẹ, hoặc lớn lên không có cả tuổi thơ lẫn tuổi trẻ.

Sau cùng, những cái giá ấy lại trở thành thứ tôi thích nhất ở cuộc sống. Cũng có thể coi đó như từng viên gạch lát trên con đường đi tới thành công của bạn. Chúng, cũng chỉ là một sự đánh đổi, chấp nhận trả giá hay không là ở bạn. Mọi cái giá đều công bằng.

Cuộc đời cũng chẳng bao giờ quá tệ bạc. Nếu nó lấy đi một thứ, nó sẽ mang đến một thứ khác. Lớn lên trong “không gì cả” dạy con người ta một bài học không thể mua bằng tiền. Đó là khi phải cố gắng một mình làm mọi thứ mọi mình mà sau lưng chỉ còn là bức tường, không có cả lựa chọn để bỏ cuộc, bạn chỉ được phép đối mặt và mạnh mẽ đấu tranh.

Tôi ở thời điểm này, cũng không còn quá sợ khi phải đón nhận những mất mát nữa, một phần vì… quen rồi. Một phần còn lại là đã nhìn thấy đủ để nhận ra vẻ đẹp của mất mát.

Câu hay nhất về bất hạnh mà tôi từng bắt gặp trong một bộ phim là:

One day you’ll see that every wrong thing in life was right”. Dịch sát nghĩa nhất với văn cảnh lúc ấy sẽ là “Đến một ngày cậu sẽ thấy tất cả mọi điều bất hạnh trên đời xảy ra đều có lí do. Sau cùng, mọi thứ sẽ được đền đáp”.

Đến một ngày tất cả chịu đựng của bạn sẽ trở nên có ý nghĩa. Đừng bỏ cuộc trước thời điểm ấy.

— Lu.