Ảnh: The-Forget-Me-Not-Diary.tumblr.com.

Trong một ngày mà mưa tan ra ngoài khung cửa, tôi rất muốn nghe giọng cô cất tiếng. Trong cái tĩnh mịch này. Hỏi tôi về một ngày dài tôi đã đi qua. Hỏi tôi về bữa ăn giữa những người xa lạ.

Tôi nén những tiếng thở dài và cố nhét thêm những con chữ trên trang giấy chật chội, nhưng không gì thoát ra khỏi đầu bút. Có lẽ khả năng của tôi chỉ đến thế, không thể mong đợi gì hơn. Con chim sẻ với ước mơ vung đôi cánh của đại bàng thật sự đáng ngại và xuẩn ngốc.

Nhưng tôi nghĩ về ngày mai ngày mai và ngày mai kia nữa. Khi tôi dừng chân bên khung cửa cũ sơn xanh, ngó lên và chờ đợi vệt ánh sáng hắt ra từ đó. Cả tiếng thở nhỏ êm đềm bên gối mà mỗi sáng tôi cứ cố áp mình vào để tìm cho ra một người đã đi và đi mãi không còn về.

Chúng ta sẽ chờ đợi gì? Những chuyến xe, những món tiền thưởng, một đợt thăng chức cuối năm ư. Ảo tưởng ấy vụn vỡ dưới từng vết giày di lên điếu thuốc cháy dở, đỏ lửa tàn vương dưới chân đèo. Khi mây vờn lấy những xôn xao cây hát.

Tôi cười vào những ngu ngốc và dại khờ của mình, sống gấp gáp ngày hôm nay chỉ để đuổi theo một ngày mai thật dài phía trước. Chúng ta cần những điểm dừng, để căng buồng phổi hít thở cái không khí mà mặt đất, cỏ cây, mái nhà, cột đèn và mưa tỏa ra rộng khắp bốn bề nức nở. Để thấy rằng ta sống, và một bản thân nhỏ nhoi có lúc phải biết cúi đầu trước số phận.

Cô sẽ lau cho tôi mái tóc ướt. Sẽ ủ ấm cả một căn phòng bằng hơi ấm của tách trà cô pha. Chúng tôi thành ra những người lạ. Mỗi người bơi một dòng sông của chính mình và chết trong chính những thước phim riêng lẻ, mà có lẽ không còn giao điểm nào cắt qua nhau.

Khi ấy, Iron and Wine hát. Chiếc loa lỡ cỡ buông những tiếng trầm buồn. Một khúc kinh cầu cho cuối ngày, cho những heo may và muôn vàn ánh nắng một trưa hè rực rỡ nắm tay nhau trên trảng cỏ xanh. Bẻ cho nhau mẩu bánh mỳ một sớm Đông giá rét. Suýt xoa vì hạnh phúc. Lả đi vì những tiếng cười.

Và tôi mong mọi thứ sẽ sớm an lành.

Lúc ánh sáng ấy khép lại thật nhanh.