Up

UP là một bộ phim hoạt hình của Pixar có hai tuyến nội dung (gần như) song song. Thứ nhất là câu chuyện tình yêu của Carl và Ellie. Thứ hai là câu chuyện về chuyến thám hiểm Nam Mỹ của Carl và cậu bé Kevin. Mình đặc biệt không thích tuyến nội dung thứ hai vì (với mình) nó khá thị trường. Tuy vậy hai tuyến này bổ trợ và quyết định lẫn nhau nên không thể loại bỏ hoàn toàn một trong hai. Trong bài này mình sẽ chỉ tập trung vào tuyến nội dung thứ nhất, về Carl và Ellie.

Quá khứ dẫu đẹp vẫn có thể là gánh nặng

Câu chuyện tình yêu của Carl và Ellie được kể lại rất trọn vẹn ở phần đầu phim. Từ giai đoạn tình cờ quen biết cho đến cuộc sống hôn nhân lắm thăng trầm. Tình cảm bền chặt của họ được khéo léo lồng ghép với hình ảnh quả bóng bay. Ngày gặp Ellie trong tay Carl là một quả bóng bay màu xanh dương, hôm Ellie qua đời ông cũng giữ khư khư một quả bóng như thế.

Tình yêu sâu đậm đến nỗi Carl không nỡ rời bỏ căn nhà của mình để chuyển tới viện dưỡng lão. Nó vốn là nơi lưu giữ mọi ký ức về người vợ quá cố, quả thực chẳng khác nào máu thịt của ông. Không thể từ bỏ, Carl quyết định mang căn nhà đi theo, tới Nam Mỹ. (Đồng thời cũng để hoàn thành lời hứa năm xưa với Ellie về một cuộc hành trình đến Paradise Falls.)

Ai trong chúng ta nếu đã đi được một chặng cuộc đời thì đều hiểu sự luyến tiếc này. Thực tại đôi khi quá phũ phàng để được chấp nhận, ta phải cố gắng dỗ dành bản thân bằng quá khứ. Ta tham lam muốn mang theo tất cả, để mỗi ngày được nhìn ngắm được vuốt ve, khát khao thêm một lần sống lại phút giây xưa. Trên đoạn còn lại của hành trình, có người mang theo một vali đầy ắp những kỷ niệm. Có người như Carl, mang theo cả một ngôi nhà chứa toàn ký ức.

Trong chuyến phiêu lưu của mình, Carl vì cố gắng cứu căn nhà khỏi bị thiêu rụi mà bỏ mặc cậu bé Kevin. Ở ngã rẽ lương tâm, Carl buồn bã nhận ra mình đang kéo lê đằng sau một gánh nặng. Rồi bỗng vô tình đọc được một thông điệp do Ellie để lại, ông hiểu rằng mình phải chấp nhận đặt quá khứ lại phía sau để có thể bước tiếp. Carl quyết định vứt đi mọi đồ đạc và kỷ vật trong căn nhà cũ kỹ..

Thật vậy. Mãi sống trong hoài niệm là đã vô ý tạo gánh nặng cho bản thân. Đôi khi phải có đủ can đảm để buông tay, đủ mạnh mẽ để chào đón tháng ngày trước mắt.

Hạnh phúc là hành trình, không phải là đích đến

Ellie khi xưa từng muốn thực hiện một cuộc hành trình, và Carl hứa sẽ giúp cô bé toại nguyện. Sau khi Ellie mất, Carl mãi day dứt vì vẫn chưa hoàn thành lời hứa năm nào. Vốn đinh ninh Ellie khao khát được chuyển tới Paradise Falls tại vùng Nam Mỹ xa xôi, ông vội lên đường thực hiện chuyến phiêu lưu mà không hề biết rằng mình đã lầm.

Không lâu sau. Trong cuốn lưu ảnh của người vợ quá cố, Carl vô tình tìm được vài trang mà ông chưa một lần xem qua. Nhiều hình ảnh về đời sống hôn nhân hạnh phúc của Carl và Ellie được lưu lại cẩn thận. Ở trang cuối cùng là thông điệp của Ellie: “Thanks for the adventure. Now go have one of your own.” (*). Mắt Carl nhòa đi.

Cuộc đời cơ bản là một cuộc hành trình. Đi đến đâu không quan trọng, quan trọng là ta đã đồng hành cùng ai và đã được trải nghiệm những gì. Với Ellie thì hạnh phúc quả chẳng phải Paradise Falls mà là quãng thời gian quý giá bà có với Carl. Lời hứa đã được giữ trọn vẹn.

* Cảm ơn anh về cuộc hành trình. Giờ hãy đi thực hiện cuộc hành trình của riêng mình.

— Lekima