Yêu đơn phương là khi bắt đầu chẳng cần ai đồng ý và lúc kết thúc cũng chẳng ai để ý, mỗi mình tự biên tự diễn với chính mình mà thôi.

Khi người ta cứ hoài cho đi một thứ gì đó mà không được nhận lại, người ta sẽ thấy rất buồn, rồi thất vọng và đau khổ. Nhất là trong chuyện tình cảm riêng, tình yêu đôi lứa. Phải thế không mà người ta bảo: tình đơn phương đẹp nhưng cũng day dứt lắm.

Ai đó có thể hào phóng cho đi nhiều thứ mà không mong được người khác đáp đền, dù cho đó là tình cảm hay vật chất. Nhưng ít lắm trong số đó, có thể bình yên và mãi gửi đi một tấm chân tình…không có đường quay trở lại.

Yêu đơn phương vì thế, bao giờ cũng khiến người ta nhớ lâu hơn. Bởi khi ai đó thực sự dành cho một ai kia tấm lòng mình, đầu tiên, người ta sẽ không mong mình cũng được nhận lại như thế. Người ta chỉ biết thương, biết nhớ, biết quan tâm, nhìn ngắm… một mình. Nếu ai đó có dũng cảm hơn, người ta sẽ bày tỏ, thổ lộ, dù cho điều đó, có thành thực hay không. Nhưng dù là cách nào, dù là một người “dũng cảm” hay “hèn nhát” trong tình cảm, dù cho tình một bên ấy có được đón nhận hay không, thì vẫn có một điều chắc chắn, những người đó, những phút giây thương thầm trộm nhớ ấy… không hẳn đã dễ dàng.

Gọi là tình đơn phương, bởi nó chỉ xuất phát từ một phía, mà tình cảm bị thiên lệch thì không và hiếm khi mang lại điều gi vui, không hẳn chỉ cho một, mà cả hai bên. Chẳng thế mà người ta thường nhắc đến những mối tình một bên như một cái gì đó thuộc mặt trái, mặt khuất trong bộn bề hạnh phúc của tình yêu.

Nhưng mấy ai biết rằng, tình một bên ấy, cũng đẹp, cũng ngọt ngào, và nó làm con người ta lớn lên nhiều lắm. Và chính những điều làm cho con người ta lớn lên ấy sẽ dành lành lại cho họ, nhiều hơn một lần những thứ họ cho đi (…)

— Yêu đơn phương – Chu Hằng. Nguồn: vnmedia.vn.