Hoa gạo | Đinh Văn Linh

Tháng tư về, nghe câu hát bình yên. Câu hát từ những vần thơ của một trái tim yêu Hà Nội.

Em lại trở về Hà Nội tháng tư. Cơn mưa phùn lẫn trong hơi nồng của đất. Phố tháng tư, hoa loa kèn trắng tinh khôi như nỗi niềm con gái. Những cô gái đi qua tuổi 18 dại khờ để mãi mãi chẳng thể quên.

Em gối đầu lên câu hát tháng tư, nhớ da diết con đường đầy bóng nắng. Rồi một ngày, anh có về tìm lại? Mắt xoe tròn ngơ ngác giữa hàng mi…

Em vô tình chạm môi lên tháng tư. Tháng tư ngọt ngào như lời tình ta trao nhau một ngày chớm hè trong muôn ngày đã cũ. Em đã không khóc nữa, chỉ tại bụi mưa phùn lỡ chạm bờ mi…

Chạm môi vào tháng tư Hà Nội
Chạm vào trinh nguyên môi em tháng tư
Bỗng giật mình khi môi tháng tư là những bông hoa gạo đỏ
Những bông hoa tháng tư cứ rơi, gửi gió cho ai về phía chân trời

Tháng tư, mùa hoa gạo tàn rồi. Em xòe tay hứng những đốm lửa cuối cùng của tháng ba còn sót lại. Trái hạnh phúc còn xanh nỡ nào dám hái? Thôi em lại đi tìm trên con đường bạt ngàn những hoa trái không tên.

Tháng tư về, nghe câu hát bình yên. Câu hát từ những vần thơ của một trái tim yêu Hà Nội. Em ủ ấm lòng mình bằng câu hát ấy, trong cơn mưa tháng tư ướt lạnh vai gầy.

Chạm tay vào tháng tư Hà Nội
Chạm vào cao xanh mong manh tháng tư
Gió mặt hồ xôn xao sóng lên và những cơn mưa chợt đến
Những cơn mưa tháng tư vấn vương
Gọi bước chân xa tìm lối nương về

Và tháng tư xúng xính áo quần. Sắc xanh dịu dàng của mùa xuân con gái, sắc vàng của những giọt nắng gọi hạ về xao xuyến, sắc trắng loa kèn, sắc đỏ của những bông hoa gạo muộn mằn… Nỗi nhớ của em cũng nhòe nhoẹt những gam màu, trong câu thơ sũng ướt. Chờ một cơn gió mùa để hong khô…

Tháng tư em về Hà Nội vẫn như xưa. Những con đường không anh vẫn đông vui nhộn nhịp. Một bên là dòng người tất bật. Một bên em.

Lại trốn vào quán café quen, gọi cho mình đen – không đường – không đá. Mái hiên gầy, mưa loang trên vòm lá. Chim sẻ cũng có đôi…

Những giọt mưa chảy dài trên ô cửa kính mờ. Em vẽ vu vơ một cái tên quen quen, lạ lạ. Vẽ rồi xóa. Giá ký ức cũng chỉ là một tấm kính vậy thôi.

Ngước mắt nhìn lên tháng tư

Lệ em khóc vào mặt tôi bằng giọt mưa mùa đông bỏ quên

Những giọt mưa chạy trên Hồ Tây gói tôi vào tóc ướt.

Tháng tư, một mình chạy xe trên đường Thanh Niên thấy những chiếc ô xòe, đôi trai gái bên nhau. Lòng chạnh buồn nhớ về ngày tháng cũ. Ở nơi nào, anh có nhớ không, những cơn mưa che ô mà vẫn ướt? Tiếng em cười giòn, nụ hôn anh bất chợt. Mưa tháng tư cứ thế, dịu dàng…

Và cơn mưa tháng tư, chẳng giống một cơn mưa nào khác. Là cơn mưa mùa đông bỏ quên trong mùa xuân, để gửi cho mùa hạ. Cũng bởi thế nên mưa thành nỗi nhớ. Nỗi nhớ gói vào trong tóc ướt rối bờ vai.

Để bây giờ, trong Hà Nội tháng tư, em lại khóc như ngày xưa vẫn thế. Cũng bởi nỗi nhớ đầy lên, chẳng thể giữ trong lòng mình được nữa. Xin gửi cơn mưa một chút, để bớt đi.

Hà Nội tháng tư, cơn mưa thì thầm hát. Hoa gạo đỏ bập bùng cháy phía giấc mơ em…

Tháng tư, tháng tư nở hoa bằng những đôi môi hoa gạo đỏ

Và những cơn mưa mùa hạ tưới những giấc mơ tôi ướt mềm…

— Hoàng Hải Anh (tuanvietnam.net)