Chuyện là một hôm, cô bé quàng khăn đỏ muốn tự tử. Lý do thì có nhiều lắm, một cô bé nông nổi và dại dột thì thiếu gì lý do để không thiết sống nữa. Có thể chỉ đơn giản là vì cô chán cảnh hái hoa đuổi bướm, dạo chơi trong rừng, hát lải nhải những lời ca vô nghĩa và thi thoảng mang giỏ bánh tưởng tượng đi biếu một bà ngoại tưởng tượng.
Nếu ngày nào bạn cũng buộc phải đi hái hoa đuổi bướm chỉ vì bạn lỡ mang cái danh là cô bé quàng khăn đỏ, sẽ đến một ngày bạn muốn lấy lưỡi liềm phạt hoa và vác đại bác ra bắn bướm không chừng. Vậy là cô bé quàng khăn đỏ muốn tự tử. Nhưng lại phải tự tử cho đúng style của cô bé quàng khăn đỏ cơ.
Khốn khổ, cô bé vẫn không thoát được cái định kiến rằng, đã là nhân vật nào thì phải xử sự cho ra nhân vật đó, tỷ như hoàng tử thì không thể cưỡi trên lưng một con heo và hát “Where did you sleep last night” được dù hoàng tử có muốn. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô quyết định rằng một cô bé quàng khăn đỏ thì phải tự tử bằng cách hiến mình cho sói ăn thịt.
Tiếng là tự tử, nhưng lại để cho người khác xuống tay hạ sát mình. Tiếng là bị giết, nhưng lại tự nguyện tìm đến cái chết. Trí tuệ lắm thay! Và cô đi tìm sói. Cô tìm thấy toàn gà. Gà thì chỉ biết ăn sâu. Cỡ gà không đủ trình để ăn cô bé, thậm chí nhìn thấy cô là gà bỏ chạy trối chết vì gà sợ cô ăn béng luôn gà. Tất nhiên là cô không ăn, vì ăn no rồi nặng bụng cô còn đi tìm sói làm sao. Nhưng thế gian này hình như còn lại ít sói quá, hãn hữu lắm cô cũng gặp vài con, nhưng toàn là cáo đội lốt sói, mà chỉ vài lời đưa đẩy là cô nhận ngay ra chân tướng. Cáo cũng không đủ trình để được ăn cô. Đi mãi, đi mãi…
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một con sói. Hay là nó tìm thấy cô? Hay là cả hai cùng tìm thấy nhau? Không biết. Tóm lại, đó là sói thực thụ, sói-ra-sói. Tuy đó là một con sói già. Nhưng già hay trẻ thì có can hệ gì, sói ăn cô chứ có phải cô ăn sói đâu mà sợ thịt già thì dai.
Thế là, tại một góc hẻo lánh nào đó, trong một khu rừng nào đó trên vô vàn nẻo đường đi, cô bé quàng khăn đỏ và con sói gặp nhau. Họ đứng đối diện, nhìn vào mắt nhau. Im lặng. Cô không hét lên bỏ chạy như mọi cô bé khi gặp sói, mà sói cũng không nhảy bổ đến đập chết ăn thịt cô như mọi con sói khi gặp miếng mồi ngon. Đơn giản họ nhìn nhau.
– Ông sói, ông hãy ăn thịt tôi đi. Cô bé quàng khăn đỏ nói như cầu khẩn. Không đợi sói ngạc nhiên hay căn vặn, cô nói với sói tất cả những nỗi niềm của mình, có bao nhiêu nói ra bằng hết, như một kẻ xưng tội trước khi chết. Chỉ vài phút nữa thôi là cô sắp bị nuốt vào bụng sói rồi.
Cô nói về nỗi cô đơn, về cuộc sống đơn điệu và nhàm chán, về những chuỗi ngày phẳng lặng và thờ ơ, chán chường và hờ hững. Cô độc đến nỗi không cười nổi và phẳng lặng đến nỗi không khóc nổi. Cô nói mãi, nói mãi tới khi nước mắt mấp mé bờ mi. Đến lúc đó, cô im lặng, chắp hai tay lại và lặng lẽ nhìn sói. Chờ đợi. Và sói trả lời:
– Không! Kể ra tạo hoá cũng thật công bằng, đã có một cô bé muốn bị sói ăn thịt, thì phải có một con sói không muốn ăn thịt cô bé, vậy cho tương xứng. Dù rằng sự tương xứng ấy thật không hay chút nào, cho cả hai.
Sói nói, nó già rồi, nó không còn thú vui tao nhã là đi tìm và ăn thịt các cô bé quàng khăn đỏ nữa. Sự gặp nhau này chỉ là do hoàn cảnh xô đẩy mà thôi.
Sói nói, bản tính của sói thì không thay đổi, nhìn thấy cô bé sói vẫn muốn xơi. Nhưng sói không còn ở cái tuổi điên cuồng rồ dại, say sưa mê mải, muốn xơi là xơi không suy nghĩ như trước nữa rồi.
Sói nói, bây giờ sói mệt mỏi lắm, và sợ lắm. Sói sợ ăn thịt cô bé rồi sói không… tiêu hoá nổi. Như vậy thì nặng bụng, sói sẽ phải nằm một chỗ như con trăn nuốt con bò rồi nằm nghỉ. Sói sẽ không đi đâu được. Mà giờ sói chỉ muốn làm một con sói lang thang phiêu bạt khắp thế giới mà thôi.
Sói nói, ngay cả nếu sói ăn thịt cô bé bây giờ, thì rồi cũng lại có một gã thợ săn ngu ngốc không hiểu sự tình, đến mổ bụng sói lôi cô bé ra thôi.
Bấy giờ cô bé vẫn còn nguyên vẹn chẳng xây xước lấy một tí, nhưng sói thì đau, đau lắm, đau đến tan nát lòng, nát bét cả tim gan phèo phổi dạ dày ấy chứ! Liệu cô bé có đáng cho sói hy sinh không? Đấy, để được sói ăn thịt cũng chẳng phải dễ đâu. Cứ cái sự cầu vượt quá cung là thế ngay! Sói cũng như người.
Cô bé hỏi, nếu vậy cô có thể lang thang phiêu bạt cùng với sói được không? Sói nói, sói không muốn mang thêm gánh nặng bên mình. Hơn nữa, trên đường đi có khi sói không kiềm chế được… thú tính, lại nuốt sống không cần nhai cô bé có ngày.
Cô bé hỏi, vậy cô ở đây chờ sói đi phiêu bạt trở về ăn thịt cô sau có được không? Sói nói, như thế chẳng phải cô bé vẫn tiếp tục sống những ngày buồn chán tẻ nhạt như trước đó sao, còn tệ hơn trước vì phải chờ đợi, mà biết chờ đến bao giờ, nếu lỡ ra sói không trở về, sói quên mất cô bé và cứ thế mà đi. Tóm lại là sói chẳng cần đến cô bé, chẳng cần để ăn thịt hay đi cùng hay chờ đợi, không cần! Thế là cô bé ngồi bệt xuống thảm cỏ, và cô khóc.
Một con sói thì không có khả năng lau nước mắt cho ai. Cũng không có đến cả cái dũng khí đứng nhìn cô bé khóc.
– Bé con ạ, bản chất của sói là cô độc. Hai kẻ cô độc đến với nhau chỉ làm tăng thêm sự cô độc mà thôi. Và sói bỏ đi. Cô bé chỉ nghe vọng lại tiếng tru ai oán từ xa, rất xa, run rẩy chết lặng cả rừng già. Có lẽ là sói nén bi thương đại ngàn trong tiếng hú…, phải không?
— Sưu tầm: my.opera.com/VLDH
Ảnh Nghiêm Tứ Quý | Flickr | Facebook | Instagram.