Em sẽ nhận ra anh ở bất cứ kiếp nào
Nên anh cứ thoải mái… rong chơi đi nhé.
Cứ gặp những cô gái trước em mà anh thích
Cứ trải nghiệm những chặng đường
Cứ rung động, cứ yêu.
Ngàn vạn năm, đâu phải một sớm chiều
Muôn duyên nợ đan xen
Đôi lúc cũng làm mình hoang mang bối rối.
Có có không không…
Yên tâm, em không vội!
Ta đều cần sống cho mình, trước khi học cách yêu ai.
Sau em, có thể sẽ là chặng đường mới, anh cùng ai khác mới… ngày mai.
Em sẽ dõi mắt theo, sẽ mỉm cười nếu anh hạnh phúc
Nợ nợ duyên duyên, “trả vay” có nguồn – phải đâu một lúc
Ai lý giải được vì sao?
Chúng ta lạc giữa đời, và sẽ gặp lại nhau
Đừng giật mình hoang mang nếu sớm mai kia bỗng bối rối trước một người như quen, như lạ
Mình cứ ngỡ “tình yêu với một người” là tất cả
Giữa muôn trùng định mệnh, mới học được chữ “Hóa ra…”
Hóa ra yêu thương sẽ có lúc nhạt nhòa
Khi mọi nợ duyên đều có lúc thăng trầm, đều có người thay thế
Chung một chặng đường giữa muôn trùng dâu bể
Đã là “tu chín kiếp” mới có ngày…
Ta không cần sợ hãi chuyện phôi phai
Những con sóng sẽ cần mẫn xuống lên
Anh cứ tin: “Còn duyên sẽ gặp…”
Kiếp này, kiếp sau
Những vòng xoay trùng lặp
Tấm phải làm quả thị thơm, trước khi têm miếng trầu cánh phượng của đời mình…
Đừng nói chuyện “mai này…”, đừng đòi hỏi mọi thứ rõ rệt phân minh
Thương yêu ơi, em chưa bao giờ bắt anh lựa chọn!
Ta bé nhỏ giữa đất trời, nhân duyên nào đủ ngàn năm cho trọn
Cứ nhẹ nhàng tin “Duyên nợ do trời…”
Ung dung yêu thương, ung dung bước giữa đời
Đến đến đi đi, trong bước chân bình thản
Em vẫn bên anh, giữa kiếp này, yêu thương và bầu bạn
Không níu giữ trông chờ, không ràng buộc “trăm năm”
Vĩnh cửu nào giữ được ánh trăng rằm?
Tròn khuyết, hợp tan vốn lẽ tự nhiên trời đất
Chỉ biết yêu thương này, hôm nay, là thật!
Ngàn vạn năm chờ, tạ ơn phút trùng lai.
Gặp lại anh giữa kiếp này, đã hơn mọi chuyện “ngày mai…”
Vậy thôi, với em là đủ!!!
— Thơ Kim Nhường. Ảnh Tobias Hägg.