Nếu có thể xin đừng là gì cả
Chợt thoáng qua rồi gửi tới mây trời
Đừng đứng lại cố kề bên một chút
Để cuối cùng lòng chẳng được thảnh thơi
Nếu có thể hãy rời xa nhau nhé
Khi yêu thương vẫn chưa kịp bắt đầu
Người này chạy, người kia không đuổi bắt
Sẽ đâu còn lo sợ những thương đau
Và có thể xin nằm trong trí nhớ
Một cái tên đủ để nở nụ cười
Đừng chi cả, đừng là người đặc biệt
Để tim mình thanh thản với đơn côi…
— Thơ Nguyễn Thanh Hằng, tựa đề tự đặt.